Tuesday, December 19, 2006

[Lanyu] Cảm xúc phim (tác giả .:Vanny:.)

Tác giả: .:Vanny:.@DAN

::::::::::::::::::::::

LanYu!... LanYu...!

Cứ muốn mãi gọi tên LanYu như thế.... LanYu ơi! Yêu LanYu rồi sao? Say LanYu mất rồi sao? Ôi, có lẽ là thật rồi!...

LanYu... lần đầu gặp HanTung khi LanYu chỉ 16 tuổi... chính HanTung đã cho LanYu cái cảm giác đầu tiên, cái cảm giác ta được thương yêu, ta được chìu chuộng, nâng niu và vuốt ve.... HanTung! HanTung là người đàn ông đầu tiên, là người đàn ông cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời LanYu.

LanYu yêu HanTung... tình yêu mới lớn của 1 cậu con trai.... Mối tình đầu luôn cho ta cảm giác nhung nhớ và bâng khuâng mãi không rời... Mối tình đầu và cũng là mối tình cuối cùng và duy nhất của LanYu...

Ôi, LanYu...!

LanYu... Tuổi thơ của LanYu là những chuỗi ngày thiếu vắng tình thương, thiếu sự che chở và niềm hạnh phúc. Lần đầu tiên gặp HanTung... 16 tuổi... lần đầu tiên cùng hạnh phúc với HanTung... và Hantung đã trả “công” cho LanYu gấp đôi số tiền ban đầu.... LanYu chỉ nhận đúng phần tiền của mình vay mượn, rồi để lại cho HanTung sự vấn vương trong phút chốc...!

LanYu lại tìm HanTung, không phải chỉ để trả lại tiền... mà còn muốn gặp lại HanTung...

HanTung vẫn xem LanYu như những người nhân tình qua đường trứơc kia... Nhưng LanYu thì không....!

LanYu yêu HanTung... yêu HanTung... rụt rè một cách chân thành.... rụt rè đón lấy HanTung... LanYu yêu HanTung dù không cần kết quả, không cần tương lai, không cần bất cứ điều gì hết... chỉ cần có anh thôi, HanTung!...

Bất chấp xã hội và định kiến... LanYu chỉ biết yêu Hantung và yêu HanTung...

HanTung: LanYu! Em đúng là có bệnh đấy!
LanYu: Đúng! Em có bệnh thật! Bao nhiêu cô gái trong trường không thích lại đi thích anh.

HanTung muốn LanYu tự nguyện không ép buộc... Ừ, thì LanYu tự nguyện yêu Hantung đây...

HanTung muốn LanYu phải tuyệt đối chung thủy với HanTung ... Ừ, thì LanYu chỉ có mình HanTung thôi đây...

HanTung muốn LanYu không được nói mối quan hệ này cho bất kỳ ai... Ừ, thì LanYu sẽ giữ bí mật cho đến khi chết đây...

HanTung muốn LanYu hãy đi điều trị để trở thành 1 chàng trai bình thường như HanTung đang thử... ... ...Ừ... LanYu sẽ cố vì HanTung ...

HanTung muốn lấy vợ... ... ... ... ... HanTung muốn thế sao?... Đau...

HanTung muốn chia tay LanYu... ... ... ... ... ... HanTung... HanTung thật sự muốn thế sao?... Đau quá... ... LanYu vẫn vâng lời HanTung đây... Đau lắm... HanTung...

Khóc... LanYu khóc... HanTung khóc... khóc nhiều hơn cả LanYu... HanTung nói chia tay mà LanYu lại là người vỗ về an ủi HanTung... Ôi, LanYu!... LanYu!... LanYu ơi!...

HanTung: Em thích đàn ông phải không?
LanYu: ... ... Em... chỉ yêu anh thôi!

Ôi, LanYu!... LanYu!...

LanYu yêu HanTung thế sao... yêu đến thế sao... Dường như LanYu sinh ra không phải để làm chồng của những người phụ nữ hay làm nhân tình của những người đàn ông... LanYu sinh ra chỉ để tìm đến HanTung, rồi yêu Hantung, để rồi chịu những đau khổ mà HanTung đem lại...

Và... LanYu bước đi trên con đường... đơn độc... lặng lẽ... không còn HanTung... Khi còn HanTung, mọi khổ đau LanYu đều vượt qua vì LanYu nghĩ mình sống là vì HanTung.... giờ đây... đơn độc... lặng lẽ.... LanYu chỉ còn 1 mình vượt qua...

LanYu!... LanYu ơi!...

LanYu yên HanTung... yêu hơn tất cả những gì LanYu có... yêu hơn tất cả những gì LanYu thể hiện... Nhưng chưa 1 lần LanYu bảo với HanTung: “Em yêu anh!” ... LanYu không cần... Với tất cả những gì LanYu làm cho HanTung, dành cho HanTung, HanTung hãy tìm thấy nó và cảm thấy nó qua ánh mắt yêu thương, đôi môi nồng cháy... qua nhịp đập của trái tim nơi lồng ngực LanYu...

Và... đến khi Hantung nhận ra không thể sống thiếu LanYu... tìm LanYu để yêu LanYu, để cùng hạnh phúc với LanYu... thì LanYu lại ra đi vĩnh viễn... mãi mãi... không bao giờ quay về nữa... Bỏ lại đây một HanTung đơn côi và trơ trọi... bỏ lại đây một HanTung dằn vặt và đau thương... bỏ lại đây một HanTung ngày ngày chờ đợi ngày gặp lại LanYu trên thiên đường, dưới địa ngục, hay ở một “vũ trụ xanh thăm thẳm” nào đó... vì HanTung vẫn còn nợ LanYu một câu nói: “Anh xin lỗi!”... ... Và khi ấy, LanYu sẽ lại cười như những lần trước, một nụ cười ngọt ngào và ánh mắt chan chứa yêu thương... Nụ cười... yêu... nụ cười của LanYu... LanYu!...

LanYu... LanYu mạnh mẽ yêu... LanYu can đảm đối diện với mối quan hệ cùng HanTung... LanYu đã sống.. cố gắng sống mà không có HanTung... LanYu không hề yếu đuối cần đến bờ vai của HanTung ... Nhưng sao với ta... LanYu bé nhỏ quá... bé nhỏ đến mức ta muốn dang rộng đôi tay mình ra mà đỡ lấy LanYu... ôm lấy LanYu... che chở và vỗ về LanYu trên bờ vai của mình... Ôi, LanYu... LanYu của ta...

LanYu... LanYu không rộng lớn và quá bí ẩn như “vũ trụ màu lam” ngoài kia... LanYu nhỏ bé, nhỏ bé với những con người trong xã hội, nhỏ bé cùng 1 trái tim yêu HanTung mãnh liệt... LanYu chân thành và tha thiết... như những trận “mưa” đêm....

“Mưa”... có phải chăng mưa đêm dưới ánh trăng thu sẽ có màu “lam”?.... Những giọt mưa nhỏ bé giữa trần gian, lặng lẽ giữa những con người đang hối hả... Mưa rơi xuống đất... thấm vào đất... như vỗ về, vuốt ve... Và... ta đắm mình dưới những giọt mưa màu lam ấy... Ta say người bước đi dưới làn mưa màu lam ấy... Những giọt mưa cùng những giọt nước mắt... Ôi, ta khóc... ta khóc cùng những giọt mưa màu lam buồn thăm thẳm... Ôi, những giọt mưa màu lam của ta... Ôi, LanYu của ta... LanYu ơi! Ta trót yêu LanYu mất rồi sao!...

Cảm xúc bất chợt nhưng thật mãnh liệt, cứ muốn viết... viết... viết mãi không ngừng...

No comments:


Free Counter