Thursday, December 21, 2006

[Hổ phách] Bình luận

Rất thường - Cái gì đã khiến tôi không thích?

“Các nhân vật hời hợt, lời thoại trôi tuột từ chủ đề này đến chủ đề khác, và những điệu bộ diễn kịch thiếu tự nhiên không thực sự mang ý nghĩa - tất cả tạo nên điểm chính để chỉ trích vở kịch là rất thường. Sự vô cùng khó chịu là cảm giác mà phần lớn thời lượng của Hổ Phách đã mang lại.”

Bản giới thiệu chương trình của nhà soạn kịch Liao Yimei đã giới thiệu Hổ phách là một sự suy ngẫm cuốn hút về tình yêu và đam mê. Bà viết, “Trong Hổ Phách tôi đã muốn miêu tả sự phức tạp trong những cảm giác của con người. Những cảm xúc thuần khiết và say đắm rất dễ lan truyền. Nhưng tôi cũng biết rằng cảm xúc giống như nước trong hồ; chỉ một hạt cát thôi cũng sẽ biến đổi nó.” Liao đưa ra từng chút một những câu hỏi bà hỏi trong vở kịch “Cái gì đã đánh thức tình yêu hay lòng thù hận của tôi? Mà xúi giục lòng khao khát của chúng ta? Mà cản trở giới hạn tầm nhìn của chúng ta? Mà dẫn dắt chúng ta đến với tình yêu?” Đã có sự trông đợi vào Mạnh Kinh Huy, người thử nghiệm tiên phong, “một đạo diễn có ảnh hưởng nhất trong số những người trẻ tuổi đi đầu của nhà hát và các đạo diễn phim Trung Quốc ngày nay”. Có sự hứa hẹn từ dàn diễn viên với các tên tuổi đã đạt giải Kim Kê (Lưu Diệp và Viên Tuyền). Tôi đã sẵn sàng để được bất ngờ, kích động và cảm động.

Cảnh mở màn hiện ra một quán bar ở trong hẻm tối, bầu không khí tràn ngập âm thanh techno bùng nổ - remix của bản L’Amour est un oiseau rebelle từ vở nhạc kịch Carmen - vẽ nên một không khí gợi tình và thu hút ma quỷ. Cuộc đấu cờ đang diễn ra... Nhóm những người rách rưới gồm các tín đồ, những người chủ quán bar, những người hạ lưu và một rocker trung niên mang lại cảm giác về thời trang khải huyền (một tôn giáo) – có những chiếc áo choàng da sơn với cổ áo được lật lên, những bộ quần áo màu đen bị cắt nát, và cả kiểu tóc quăn kỳ quặc. Đó là sự ám chỉ một xã hội đã mất đi những luân thường đạo lý của nó. Một kẻ bất lương trên đường phố hỏi nếu như anh ta có thể thuê được một thi hài để giả chết, để trốn tránh món nợ không trả được của mình với những người Nga. Những dịch vụ mai mối được ghi vào danh sách những tiện nghi hiện đại của xã hội này.

Một người đàn ông trong nhóm là vai chính Cao Viên, người đã chiến thắng cuộc đấu cờ. Được diễn bởi nam diễn viên nổi tiếng Lưu Diệp, Cao Viên thật ngạo mạn và chuyên quyền. Nhóm người đó giờ trở thành những người theo sau phục tùng Cao - những người đã thua anh ta trong trò chơi. Cao quyết định xếp đặt một xã hội thử nghiệm, nơi mà anh ta huy động toàn bộ “các trí thức” viết thuê cho anh ta một cuốn tiểu thuyết thật gợi tình, bỏ qua giá trị nghệ thuật. Cao hướng tới phương sách rẻ tiền và giật gân - lấp đầy cuốn tiểu thuyết với sex và những tư tưởng dâm đãng – và do vậy đưa cuốn tiểu thuyết lên đến đỉnh trong danh mục những sách bán chạy nhất. Điều này, với Cao, có thể chứng minh sự ngu ngốc và thô tục của các khán giả.

Sau đó chúng ta được chuyển sang một cảnh hoàn toàn khác - một căn phòng vô trùng trong bệnh viện, nơi Cao Viên là một bệnh nhân ghép tim, với những y tá, và không thực sự quan tâm đến đơn thuốc để duy trì sự sống cho Cao. Đoàn hát múa của những nhà văn viết thuê xuất hiện trên sân khấu, cho Cao Viên thấy bản thảo của cuốn tiểu thuyết mà Cao đã đặt tiêu đề là “Tiếng la hét của những tấm ga giường” (“The screams of the Sheets” ) hay “Chuang de Jiao Han” (phiên âm tiếng Trung). Nhà thương màu trắng chuyển thành căn phòng đầy những khoái lạc sặc sỡ nhờ những nhà văn kể lại những đoạn văn đầy kích động trong khi họ nhảy theo bản nhạc All That Jazz (một lần nữa ở dạng những tiếng động techno). Với những bộ tóc quăn giả màu hồng và khăn choàng lông vàng xanh, sân khấu trở nên có chút ít loè loẹt. Một điều băn khoăn là Miss Roxie Hart liệu có kiện họ về việc lấy trộm cuộc trình diễn của cô ấy hay ko? (sorry mọi người tớ cũng ko hỉu họ định nói gì ). Bài thứ hai là một bản rap vụng về với video nhạc Mariah Carey trên đường phố. Sau đó là sự trở lại với giọng ngâm thơ truyền thống Trung Hoa, nhưng với lối đọc hung dữ và gợi tình của nhà thơ Tang – Chun Xiao của Đỗ Phủ và Chuang Qian Ming Yue Guang của Lý Bạch (nhưng thay câu “yi shi di shang shuang” bằng câu “chuang xia xie liang shuang”, và thay “ye lai feng yu sheng” bằng câu “ye lai chuang de han sheng”). Nét hóm hỉnh là những ý tưởng khởi đầu nổi bật của Hổ Phách.

Cũng cùng lúc đó có những khán giả kín đáo ra về – may mắn cho họ, vì họ tránh được phần còn lại của cốt truyện xáo mòn theo khuôn mẫu.

Một nhân vật muốn được nổi tiếng, Miss Yao Yaoyao (Zhang Tong), làm ra vẻ dâm đãng, tác giả phóng túng của tiểu thuyết “Tiếng la hét của những tấm ga giường”. Cô ta tổ chức một buổi phỏng vấn tục tĩu trước đám đông, trêu tức các phương tiện truyền thông với những trích đoạn nói về sự khao khát dục vọng và những cuộc chạm trán. Sách được bán ngất ngưởng. Tuy vậy, kế hoạch của Cao Viên đã bị vứt bỏ quá sớm, trước khi cuốn sách được lọt vào danh sách những cuốn sách bán chạy nhất. Anh ta làm một buổi phỏng vấn đông người nhằm giải thích những kinh nghiệm xã hội với công chúng, song quyền lực của anh ta đã hết, và anh chìm vào sự hôn mê.

Hổ phách rõ ràng muốn thử nghiệm trình bày một quan điểm chống lại việc dùng sex làm công nghệ marketing và cả các khán giả tin vào nó. Đó có thể là một vấn đề thích đáng và mới mẻ đối với đất nước Trung Hoa hiện đại ngày nay, song chủ đề này đã khá quen thuộc với các khán giả ở những nước phát triển - những quốc gia đã từng trải qua sự căng thẳng giữa những giá trị hiện đại và truyền thống, trong suốt giai đoạn đầu kinh tế phát triển. Với những khán giả tương đối tinh tế - những người đã từng tìm hiểu những đề tài kiểu như thế này, thì những gì mà Hổ phách làm chỉ đơn thuần động chạm được đến phần bên ngoài của một vấn đề rất phức tạp nhưng cũng vô cùng thú vị.

(Còn tiếp)

No comments:


Free Counter