Tác giả: Hellangel313@DAN
:::::::::::::::::
Hum nay mới đọc Beijing Story, nhân tiện vào đây viết vài lời.
Phải công nhận một điều, Beijing Story đã làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về Homosexual nói chung và gay nói riêng. Tôi thừa nhận tôi là một người cố chấp, và đôi khi cực đoan tới mức bảo thủ, mặc dù tôi chưa qua tuổi 20 (cười). Chính vì thế, những định kiến của tôi về những người đồng tính rất sâu sắc, và trước khi đọc truyện này, tôi coi đó như một thứ bệnh hoạn. Dưới con mắt của tôi, hai người đồng giới đến với nhau, đơn thuần chỉ để thoả mãn nhu cầu sinh lý của mình, một nhu cầu đã thuộc về bản năng. Tôi hoàn toàn ko tin có tình yêu giữa những người đồng tính, có lẽ bởi phần nào tôi quá khắt khe ??? Chỉ đến khi gặp LanYu.......
LanYu, LanYu yêu HanTung ko tính toán, yêu anh bằng mối tình đầu trong trắng, thơ ngây và toàn vẹn. LanYu ko như những kẻ đồng tính khác, đến với nhau chỉ để thoả mãn bản năng, LanYu tìm đến với HanTung chỉ vì LanYu yêu HanTung, đơn giản có thế. Ngoài HanTung, LanYu chẳng thích một người nào khác.....vâng, chỉ duy nhất HanTung. Tình yêu của LanYu & HanTung thánh thiện biết bao, trong sáng biết bao.....họ cũng là tình nhân như bao đôi tình nhân khác, cũng cần có nhau, cũng có thể hi sinh vì nhau, cũng trao cho nhau cả trái tim mình.......mà sao.....LanYu & HanTung ko thể bên nhau như những cặp tình nhân ???
Chỉ vì họ là những người đồng tính, chỉ vì họ đều là đàn ông, lý do chỉ thế thôi sao ???
LanYu, LanYu yêu HanTung nhưng LanYu vẫn là LanYu, vẫn không thay đổi, LanYu yêu HanTung bằng tình yêu của 1 người đàn ông dành cho 1 người đàn ông khác, chứ ko phải tình yêu của 1 cô gái dành cho 1 chàng trai, bởi LanYu “ko hề cảm thấy mình là phụ nữ”.
Đọc LanYu, tôi ko khóc, chỉ thấy nỗi buồn thấm thía, như thấm dần vào từng tế bào cơ thể, một nỗi buồn mênh mang, vô hạn.... Đối với tôi, một nỗi buồn như thế còn đáng sợ hơn cả những giọt nước mắt....bởi khi ta khóc, nước mắt oà ra cũng như vết thương trong lòng mình ứa máu, dù đau nhưng chẳng thể sánh bằng nỗi đau khi lòng buồn tê tái, buồn tủi, đau khổ nhưng ko khóc, chẳng khác nào vết thương trong lòng đang mưng mủ.....thật sự rất buồn......
Đối mặt với cái chết của LanYu, ta như thấy lòng mình trống rỗng.....nỗi đau quá lớn đã khiến lòng người chai lì, vô cảm...... đau đớn được nhân lên rất nhiều lần, tới một lúc nào đó sẽ chẳng còn đau nữa......LanYu...LanYu ra đi bất ngờ thế hay sao ??? Như là một giấc mơ, một cơn ác mộng.....chẳng dám tin là sự thật nữa....HanTung trở về thì đã quá muộn rồi.....mãi mãi anh chẳng còn cơ hội hôn lên má người mình yêu một lần nào nữa......Trớ trêu thay....nụ hôn cuối cùng của hai kẻ yêu nhau, lại là một nụ hôn phớt qua má “cho qua chuyện”....
Tôi khác Vanny ở 1 điểm: tôi ko coi LanYu là yếu đuối, tôi cũng ko có ý muốn dang tay che chở LanYu. Với tôi, LanYu rất kiên cường, kiên cường tới mức khiến tôi khâm phục.....
LanYu - Lam Vũ - những giọt mưa màu xanh....chỉ vụt qua trong thoáng chốc khiến ta ko làm sao nắm giữ...rồi lại bốc hơi để trở thành những đám mây......mây bay ra biển....biết bao giờ mây mới trở lại thành mưa.....và liệu những hạt mưa có nhớ đường quay về chốn cũ......Dù chẳng biết phải đợi tới bao giờ, nhưng HanTung sẽ chờ, chờ cho tới ngày cơn mưa màu lam của anh quay trở lại......và cả tôi nữa, tôi cũng sẽ chờ.....LanYu....
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment