Cập nhật 03/04/2006
Câu chuyện lấy bối cảnh ở một thời đại xa xưa. Chiến tranh liên miên, bãi chiến trường thây người la liệt, một cô bé mồ côi mò kiếm thức ăn trong âm khí hậu binh đao rùng rợn, bị một thằng bé ngáng đường, đòi bắt làm nô lệ.
Cô lừa đứa trẻ trai, ăn miếng trả miếng, rồi bỏ chạy... Nó gặp Nữ thần Số mệnh và chấp nhận lời đề nghị "sẽ có cuộc sống giàu sang nhưng chẳng bao giờ có tình yêu thật sự"...
20 năm sau, thiên hạ vẫn đánh nhau. Côn Luân (Jang Dong Gun), kẻ tôi đòi trong đoàn nô lệ bị đem bán cho tướng quân Quang Minh, phận thấp hèn mà khôi ngô kỳ lạ, lại có phẩm chất trung thành và biệt tài chạy nhanh như cơn lốc. Tướng Quang Minh (Hiroyuki Sanada) thống lĩnh đội quân áo đỏ, thao lược, dũng mãnh, võ nghệ thượng thừa, bách chiến bách thắng, mỗi lần xông trận đeo mặt nạ vàng, khoác giáp trụ màu máu.
Quang Minh mua nô lệ vào việc dụng binh, dùng đám người không xứng đáng làm người đi tiên phong mở lối nhử quân rợ xuất đầu lộ diện. Nô lệ không quen đi thẳng, đội hình khố rách tựa con rắn trườn trong thung lũng hai bên vách đá dựng đứng. Bọn rợ xua đàn bò tót cản lối, hàng vạn con thú lao điên cuồng tạo thành dòng thác xéo nát mọi vật cản trên đường. Nô lệ quay đầu bỏ chạy, người vật đua tốc độ đến bãi đáp tử thần. Lính áo đỏ dương cung bắn xuống, đích ngắm là những kẻ được mua về để thí mạng. Côn Luân vẫn trung thành, lách qua đàn bò lao tới cứu chủ nô, kẻ vừa bán chàng và đồng loại để lấy một túi vàng. Cõng trên mình thân xác to vật của chủ, Côn Luân vọt lên hàng đầu, đàn bò rầm rập đuổi theo... Thời cơ đến, tướng quân Quang Minh nã mũi tên vào chủ tớ nô lệ. Côn Luân lại quay đầu tránh hiểm, đàn bò cũng trở ngược, phi như điên về phía bọn rợ. Quân áo đỏ ào xuống, dẫn đầu là chủ tướng Quang Minh...
Đại thắng trở về, nhớ tài trí của tên nô lệ, Quang Minh ban "đặc ân" để Côn Luân theo phò tá. Chàng trai theo chủ mới, không quên đắp cho chủ cũ, đã chết tự lúc nào, một nấm mộ đàng hoàng... Tin tức nguy cấp từ kinh thành bay tới, vua và phi tần Khuynh Thành (Trương Bá Chi) bị lãnh chúa phương bắc Vô Hoan đem quân uy hiếp. Quang Minh được lệnh về kinh cứu giá. Giao quyền lại cho phó tướng, chủ soái Quang Minh và nô lệ Côn Luân, một thầy một tớ khẩn trương lên đường.
Họ lạc trong rừng hoang núi thẳm, đành chia đôi ngả tìm lối thoát ra. Quang Minh lại gặp Nữ thần Số mệnh hiện hình báo điềm dữ, ông chẳng tin, còn thách đố thần tiên chuyện thế sự. Bị tên sát thủ khoác áo choàng đen có võ công siêu quần tấn công dữ dội, Quang Minh khó bề toàn mạng. Côn Luân giải nguy kịp thời nhưng chàng chẳng phải là đối thủ của hắn. Khi lưỡi kiếm kề cổ Côn Luân, chợt nhận ra đồng hương, thích khách đã không hạ thủ. Sói Tuyết là thuộc hạ của Vô Hoan, lãnh trọng trách giết Quang Minh, hắn thất bại chỉ vì tình người xứ Tuyết... Bị thương nặng, biết khó hồi kinh, Quang Minh giao sứ mệnh cho đày tớ và dặn dò "Hãy cứu nhà vua, người duy nhất không cầm vũ khí". Thừa lệnh, Côn Luân mặc giáp trụ của chủ, phóng chiến mã như tên bay gió cuốn...
Bấy giờ kinh đô rối loạn. Đế vương nhún nhảy lầu vàng, Bắc Công Hầu Vô Hoan (Tạ Đình Phong) ngạo nghễ sân chầu, quân thần khẩu chiến tay đôi như phường vẽ mặt đeo râu trên sân khấu. Thứ phi Khuynh Thành xuất hiện, mỹ nhân chim sa cá lặn khiến lũ bề tôi phiêu diêu hồn phách, nàng cởi xiêm y, quân tướng buông khí giới. Vua cả giận mắng nhiếc người đàn bà lăng loàn bội phản, phi vuốt mặt rồng đáp trả kẻ ngôi cao nhiễm thói thị phi vàng thau lẫn lộn. Nhà vua đùng đùng xách kiếm rượt chém vợ yêu, phi hoảng hồn né tránh, long phụng đả nhau trên mái nhà y hệt hạ dân bần tiện. Tướng giáp đỏ phi ngựa vào thành, chiến bào phất phới, binh khí sáng lòa, oai phong, kiêu bạc. Vua mừng rỡ biết Quang Minh trở về cứu giá. Thấy có kẻ cầm kiếm đuổi giết người khác. Chẳng biết mô tê, Côn Luân phóng kiếm về phía gã đàn ông đằng đằng sát khí.
Khuynh Thành rơi xuống từ nóc nhà, bàn tay dũng sĩ và chiếc yên chiến mã đưa mỹ nhân vào cõi mộng êm đềm... Họ phóng ngựa vượt trùng vây, vài câu trao đổi, ký ức khắc ghi, ngàn thu đọng lại. Vô Hoan hò quân sĩ đuổi bắt. Bên thác nước cùng đường, Côn Luân chấp nhận nhảy xuống vực sâu, đổi mạng mình lấy sự an nguy của thứ phi...
Tin tức Quang Minh giết vua loan ra khắp nước, ông bị thuộc hạ trói lên cành cao, mặc đất trời trừng phạt tội phản nghịch. Nô lệ Côn Luân không chết, kịp về với chủ. Đại tướng quân nửa đời trung dũng giành tội của tớ, chuốc tiếng giết vua để chiếm trái tim người đẹp. Khuynh Thành bất chấp lời nguyền, gá nghĩa yêu thương lầm lạc với chiến tướng thất thế. Côn Luân âm thầm đau khổ, phận tôi đòi nhận lãnh hiểm nguy, được báu vật đành dâng hiến chủ. Cuộc chiến sinh tử với Sói Tuyết tạo cơ hội cho Côn Luân tìm về nguồn cội và nhận diện kẻ thù của mình. Thế sự - anh hùng - mỹ nữ, các mối tương quan giằng xé muôn thuở trong cõi nhân gian, một lần nữa được thể hiện dưới góc độ bi kịch, trước khi bộ phim khép lại...
Thêm một phen cụt hứng về tác phẩm điện ảnh được quảng cáo ì xèo trước công diễn. Chẳng dám chê phim cực dở nhưng khẳng định không hay và kém. Với dàn diễn viên siêu sao của Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc... khán giả, dư luận kỳ vọng nhiều hơn những gì chứng kiến. Thất vọng không những đến từ diễn xuất của các nhân vật chính mà còn có nguyên nhân nơi kịch bản và phương pháp dàn dựng. Không bàn đến phép phóng đại bay lượn như chim, hành như gió cuốn, chiêu thức đối kháng kỳ hình ảo ảnh, tuyệt kỹ công phu, khoa trương binh khí... vốn là sở trường của dạng phim cổ trang hiệp khách, vẫn còn nhiều điều khó chịu. Thà cứ thể hiện võ hiệp kỳ tình, chưởng xanh chưởng đỏ, long tranh hổ đấu, mưu bá đồ vương thì có khi dễ nuốt, còn nhồi thêm các tình tiết thần thoại truyền kỳ với bức tường thời gian, nữ thần báo mệnh, cải tử hồi sinh, trở về quá khứ... làm khán giả như mắc nghẹn. Người ta sử dụng kỹ xảo cường điệu theo nguyên tắc lấy cái vô lý để diễn giải điều hợp lý, còn đạo diễn Trần Khải Ca thì "chơi" ngược lại, thể hiện hành vi thuần lý bằng bản chất vô lý. Nhiều trường đoạn chẳng khác mấy phân cảnh sân khấu tuồng, cốt cách kịch nghệ, áo mũ khoe khoang, tướng sĩ diêm dúa quá thể, quân vương hí lộng chướng mắt, sắc màu đối chọi nhức nhối... mọi thứ làm triệt tiêu chất hoành tráng, triết lý phi thực sâu xa và vài ưu điểm nghệ thuật nổi trội...
Vô Cực, chỉ hai từ thôi mà mông lung như vạn vật, vũ trụ. Đó là thế giới quan của mục đích vô cùng và trọng tâm vô hạn, nhưng rốt ráo vẫn xoay quanh vòng tròn thái cực của vũ trụ luận phương Đông. Phép trung thành mù quáng của Côn Luân là trạng thái vô cực, khi không đặt ra giới hạn cuối cùng. Tình ngang trái của chàng ta cũng vậy, nó chới với không tìm ra điểm tựa. Sự giả lả, lập lờ của chiến tướng Quang Minh thể hiện sự vô cực trong đạo quân thần, ông chấp nhận đánh đổi cực trung quân để chạy theo cực luyến ái lúc xa lúc gần và không bao giờ hưởng trọn. Quý tộc trẻ Vô Hoan cả cuộc đời đuổi bắt chiếc bóng ám ảnh bằng tâm thức vừa yêu vừa hận, đến khi gục chết vẫn không với tới cực điểm chất chứa trong lòng. Còn mỹ nữ Khuynh Thành chưa bao giờ đạt được tình yêu mong mỏi tận cùng của con tim, cái xác chết mượn lốt muông thú của Côn Luân để tồn tại đâu còn hơi ấm, họa chăng giải được lời nguyền, trở về chốn cũ, làm lại từ đầu. Ô hô thế thì tài hơn cả Tề Thiên Đại Thánh... Thế sự, nhân tình, vô biên, hữu hạn... tất cả vẫn quanh quẩn trong lòng bàn tay của tạo hóa...
Nguồn http://www.vietnet.com.au/details.php?nid=703
Câu chuyện lấy bối cảnh ở một thời đại xa xưa. Chiến tranh liên miên, bãi chiến trường thây người la liệt, một cô bé mồ côi mò kiếm thức ăn trong âm khí hậu binh đao rùng rợn, bị một thằng bé ngáng đường, đòi bắt làm nô lệ.
Cô lừa đứa trẻ trai, ăn miếng trả miếng, rồi bỏ chạy... Nó gặp Nữ thần Số mệnh và chấp nhận lời đề nghị "sẽ có cuộc sống giàu sang nhưng chẳng bao giờ có tình yêu thật sự"...
20 năm sau, thiên hạ vẫn đánh nhau. Côn Luân (Jang Dong Gun), kẻ tôi đòi trong đoàn nô lệ bị đem bán cho tướng quân Quang Minh, phận thấp hèn mà khôi ngô kỳ lạ, lại có phẩm chất trung thành và biệt tài chạy nhanh như cơn lốc. Tướng Quang Minh (Hiroyuki Sanada) thống lĩnh đội quân áo đỏ, thao lược, dũng mãnh, võ nghệ thượng thừa, bách chiến bách thắng, mỗi lần xông trận đeo mặt nạ vàng, khoác giáp trụ màu máu.
Quang Minh mua nô lệ vào việc dụng binh, dùng đám người không xứng đáng làm người đi tiên phong mở lối nhử quân rợ xuất đầu lộ diện. Nô lệ không quen đi thẳng, đội hình khố rách tựa con rắn trườn trong thung lũng hai bên vách đá dựng đứng. Bọn rợ xua đàn bò tót cản lối, hàng vạn con thú lao điên cuồng tạo thành dòng thác xéo nát mọi vật cản trên đường. Nô lệ quay đầu bỏ chạy, người vật đua tốc độ đến bãi đáp tử thần. Lính áo đỏ dương cung bắn xuống, đích ngắm là những kẻ được mua về để thí mạng. Côn Luân vẫn trung thành, lách qua đàn bò lao tới cứu chủ nô, kẻ vừa bán chàng và đồng loại để lấy một túi vàng. Cõng trên mình thân xác to vật của chủ, Côn Luân vọt lên hàng đầu, đàn bò rầm rập đuổi theo... Thời cơ đến, tướng quân Quang Minh nã mũi tên vào chủ tớ nô lệ. Côn Luân lại quay đầu tránh hiểm, đàn bò cũng trở ngược, phi như điên về phía bọn rợ. Quân áo đỏ ào xuống, dẫn đầu là chủ tướng Quang Minh...
Đại thắng trở về, nhớ tài trí của tên nô lệ, Quang Minh ban "đặc ân" để Côn Luân theo phò tá. Chàng trai theo chủ mới, không quên đắp cho chủ cũ, đã chết tự lúc nào, một nấm mộ đàng hoàng... Tin tức nguy cấp từ kinh thành bay tới, vua và phi tần Khuynh Thành (Trương Bá Chi) bị lãnh chúa phương bắc Vô Hoan đem quân uy hiếp. Quang Minh được lệnh về kinh cứu giá. Giao quyền lại cho phó tướng, chủ soái Quang Minh và nô lệ Côn Luân, một thầy một tớ khẩn trương lên đường.
Họ lạc trong rừng hoang núi thẳm, đành chia đôi ngả tìm lối thoát ra. Quang Minh lại gặp Nữ thần Số mệnh hiện hình báo điềm dữ, ông chẳng tin, còn thách đố thần tiên chuyện thế sự. Bị tên sát thủ khoác áo choàng đen có võ công siêu quần tấn công dữ dội, Quang Minh khó bề toàn mạng. Côn Luân giải nguy kịp thời nhưng chàng chẳng phải là đối thủ của hắn. Khi lưỡi kiếm kề cổ Côn Luân, chợt nhận ra đồng hương, thích khách đã không hạ thủ. Sói Tuyết là thuộc hạ của Vô Hoan, lãnh trọng trách giết Quang Minh, hắn thất bại chỉ vì tình người xứ Tuyết... Bị thương nặng, biết khó hồi kinh, Quang Minh giao sứ mệnh cho đày tớ và dặn dò "Hãy cứu nhà vua, người duy nhất không cầm vũ khí". Thừa lệnh, Côn Luân mặc giáp trụ của chủ, phóng chiến mã như tên bay gió cuốn...
Bấy giờ kinh đô rối loạn. Đế vương nhún nhảy lầu vàng, Bắc Công Hầu Vô Hoan (Tạ Đình Phong) ngạo nghễ sân chầu, quân thần khẩu chiến tay đôi như phường vẽ mặt đeo râu trên sân khấu. Thứ phi Khuynh Thành xuất hiện, mỹ nhân chim sa cá lặn khiến lũ bề tôi phiêu diêu hồn phách, nàng cởi xiêm y, quân tướng buông khí giới. Vua cả giận mắng nhiếc người đàn bà lăng loàn bội phản, phi vuốt mặt rồng đáp trả kẻ ngôi cao nhiễm thói thị phi vàng thau lẫn lộn. Nhà vua đùng đùng xách kiếm rượt chém vợ yêu, phi hoảng hồn né tránh, long phụng đả nhau trên mái nhà y hệt hạ dân bần tiện. Tướng giáp đỏ phi ngựa vào thành, chiến bào phất phới, binh khí sáng lòa, oai phong, kiêu bạc. Vua mừng rỡ biết Quang Minh trở về cứu giá. Thấy có kẻ cầm kiếm đuổi giết người khác. Chẳng biết mô tê, Côn Luân phóng kiếm về phía gã đàn ông đằng đằng sát khí.
Khuynh Thành rơi xuống từ nóc nhà, bàn tay dũng sĩ và chiếc yên chiến mã đưa mỹ nhân vào cõi mộng êm đềm... Họ phóng ngựa vượt trùng vây, vài câu trao đổi, ký ức khắc ghi, ngàn thu đọng lại. Vô Hoan hò quân sĩ đuổi bắt. Bên thác nước cùng đường, Côn Luân chấp nhận nhảy xuống vực sâu, đổi mạng mình lấy sự an nguy của thứ phi...
Tin tức Quang Minh giết vua loan ra khắp nước, ông bị thuộc hạ trói lên cành cao, mặc đất trời trừng phạt tội phản nghịch. Nô lệ Côn Luân không chết, kịp về với chủ. Đại tướng quân nửa đời trung dũng giành tội của tớ, chuốc tiếng giết vua để chiếm trái tim người đẹp. Khuynh Thành bất chấp lời nguyền, gá nghĩa yêu thương lầm lạc với chiến tướng thất thế. Côn Luân âm thầm đau khổ, phận tôi đòi nhận lãnh hiểm nguy, được báu vật đành dâng hiến chủ. Cuộc chiến sinh tử với Sói Tuyết tạo cơ hội cho Côn Luân tìm về nguồn cội và nhận diện kẻ thù của mình. Thế sự - anh hùng - mỹ nữ, các mối tương quan giằng xé muôn thuở trong cõi nhân gian, một lần nữa được thể hiện dưới góc độ bi kịch, trước khi bộ phim khép lại...
Thêm một phen cụt hứng về tác phẩm điện ảnh được quảng cáo ì xèo trước công diễn. Chẳng dám chê phim cực dở nhưng khẳng định không hay và kém. Với dàn diễn viên siêu sao của Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc... khán giả, dư luận kỳ vọng nhiều hơn những gì chứng kiến. Thất vọng không những đến từ diễn xuất của các nhân vật chính mà còn có nguyên nhân nơi kịch bản và phương pháp dàn dựng. Không bàn đến phép phóng đại bay lượn như chim, hành như gió cuốn, chiêu thức đối kháng kỳ hình ảo ảnh, tuyệt kỹ công phu, khoa trương binh khí... vốn là sở trường của dạng phim cổ trang hiệp khách, vẫn còn nhiều điều khó chịu. Thà cứ thể hiện võ hiệp kỳ tình, chưởng xanh chưởng đỏ, long tranh hổ đấu, mưu bá đồ vương thì có khi dễ nuốt, còn nhồi thêm các tình tiết thần thoại truyền kỳ với bức tường thời gian, nữ thần báo mệnh, cải tử hồi sinh, trở về quá khứ... làm khán giả như mắc nghẹn. Người ta sử dụng kỹ xảo cường điệu theo nguyên tắc lấy cái vô lý để diễn giải điều hợp lý, còn đạo diễn Trần Khải Ca thì "chơi" ngược lại, thể hiện hành vi thuần lý bằng bản chất vô lý. Nhiều trường đoạn chẳng khác mấy phân cảnh sân khấu tuồng, cốt cách kịch nghệ, áo mũ khoe khoang, tướng sĩ diêm dúa quá thể, quân vương hí lộng chướng mắt, sắc màu đối chọi nhức nhối... mọi thứ làm triệt tiêu chất hoành tráng, triết lý phi thực sâu xa và vài ưu điểm nghệ thuật nổi trội...
Vô Cực, chỉ hai từ thôi mà mông lung như vạn vật, vũ trụ. Đó là thế giới quan của mục đích vô cùng và trọng tâm vô hạn, nhưng rốt ráo vẫn xoay quanh vòng tròn thái cực của vũ trụ luận phương Đông. Phép trung thành mù quáng của Côn Luân là trạng thái vô cực, khi không đặt ra giới hạn cuối cùng. Tình ngang trái của chàng ta cũng vậy, nó chới với không tìm ra điểm tựa. Sự giả lả, lập lờ của chiến tướng Quang Minh thể hiện sự vô cực trong đạo quân thần, ông chấp nhận đánh đổi cực trung quân để chạy theo cực luyến ái lúc xa lúc gần và không bao giờ hưởng trọn. Quý tộc trẻ Vô Hoan cả cuộc đời đuổi bắt chiếc bóng ám ảnh bằng tâm thức vừa yêu vừa hận, đến khi gục chết vẫn không với tới cực điểm chất chứa trong lòng. Còn mỹ nữ Khuynh Thành chưa bao giờ đạt được tình yêu mong mỏi tận cùng của con tim, cái xác chết mượn lốt muông thú của Côn Luân để tồn tại đâu còn hơi ấm, họa chăng giải được lời nguyền, trở về chốn cũ, làm lại từ đầu. Ô hô thế thì tài hơn cả Tề Thiên Đại Thánh... Thế sự, nhân tình, vô biên, hữu hạn... tất cả vẫn quanh quẩn trong lòng bàn tay của tạo hóa...
Nguồn http://www.vietnet.com.au/details.php?nid=703
No comments:
Post a Comment